0% found this document useful (0 votes)
21 views14 pages

Immigration

Immigration refers to the arrival of individuals into a new habitat or population, primarily focusing on international migration which can be categorized into long-term and short-term. After World War II, many European countries began attracting foreign workers, but economic downturns led to restrictive immigration policies, resulting in a shift from temporary workers to family-based immigration. The EU is working towards a common immigration policy to manage migration flows while balancing humanitarian and economic needs, as immigration continues to significantly impact the demographic landscape of Europe.

Uploaded by

Trà My Nguyễn
Copyright
© © All Rights Reserved
We take content rights seriously. If you suspect this is your content, claim it here.
Available Formats
Download as DOCX, PDF, TXT or read online on Scribd
0% found this document useful (0 votes)
21 views14 pages

Immigration

Immigration refers to the arrival of individuals into a new habitat or population, primarily focusing on international migration which can be categorized into long-term and short-term. After World War II, many European countries began attracting foreign workers, but economic downturns led to restrictive immigration policies, resulting in a shift from temporary workers to family-based immigration. The EU is working towards a common immigration policy to manage migration flows while balancing humanitarian and economic needs, as immigration continues to significantly impact the demographic landscape of Europe.

Uploaded by

Trà My Nguyễn
Copyright
© © All Rights Reserved
We take content rights seriously. If you suspect this is your content, claim it here.
Available Formats
Download as DOCX, PDF, TXT or read online on Scribd
You are on page 1/ 14

What is Immigration?

■ Immigration is the arrival of new individuals into a habitat or population. It is a biological


concept (is important in population ecology), differentiated from emigration and migration.

■ The term "immigration" is usually used to mean international immigration. International


migration has been split into two types by most governments, based on the UN: long (a
person who moves to a country other than that of his or her usual residence for a period of at
least a year -12 months, so that the country of destination effectively becomes his or her
new country of usual residence) and short term (a person who moves to a country other than
that of his or her usual residence for a period of at least 3 months).

■ One theory of immigration distinguishes between push factors and pull factors. Push
factors refer primarily to the motive for emigration from the country of origin. For some
migrants, education is the primary pull factor (although most international students are not
classified as immigrants). Retirement migration from rich countries to lower-cost countries
with better climate, is a new type of international migration

After World War II, countries such as France, Belgium, and Germany started to allow and
even entice foreign workers to come. The economic boom in those countries attracted
immigrants, first from poor southern European countries such as Italy and Spain, and then
from the far shores of the Mediterranean, North Africa, and the Middle East. The United
Kingdom attracted immigrants from throughout the British empire: Indians and Pakistanis
came to Britain from the 1950s on, Bangladeshis from the 1970s. France, Germany, and the
Netherlands also attracted immigrants from their former colonies. The host European
governments understood these migrants to be temporary guest workers as did many of the
migrants themselves.

● The economic downturn in the early 1970s led European policymakers to realize
that immigration was not always a positive phenomenon. Many immigrants were
suddenly unemployed, but they did not go back to their home countries. As fears
grew that foreign workers sought permanent residence, between 1973 and 1975,
Western European governments instituted an "immigration stop," introducing
restrictive measures to deter immigration and to put a stop to recruiting foreign labor.
● This immigration stop had unforeseen consequences. Migration of foreign workers
dwindled, but the migration dynamic nevertheless continued. Migrants residing in
Europe could continue to sponsor their extended family's immigration and, indeed,
relaxation of restrictions on family reunification encouraged further immigration.
The time between the first proposals for a halt and their implementation exacerbated
the problem as immigrants hurried to bring over their families, fearful that the doors to
Europe would soon close forever

Migration within Europe

As a result of the Schengen Agreement, there is free travel within Europe. Citizens of
European Union member states and their families have the right to live and work anywhere
within the EU because of EU citizenship, but citizens of non-EU states do not have those
rights unless they possess the EU Long Term Residence Permit or are family members of
EU citizens. Nevertheless, all holders of valid residence permits as a Schengen State have
the unrestricted right to travel within the Schengen area for tourist purposes only, and for up
to three months. This is seen by many experts as an encouragement to work illegaly within
the Schengen zone.

● The European Union (EU) entitles all citizens to live, travel and work in the country
of their choice. Citizens can freely travel, work, retire, or just vacate without any
problems in any E country. The European Union provides individuals and families
with choices that other individual countries around the world cannot offer. The
"Single Market" that was created in 1993 states that people, money, services, and
good can move freely within the European Union.
● Currently over 450 million EU citizens are provided with these options. British
emigration towards Southern Europe is of special relevance. Citizens from the
European Union make up a growing proportion of immigrants in Spain. They mainly
come from countries like the UK and Germany, but the British case is of special
interest due to its magnitude. The British authorities estimate that the British
population in Spain at 700,000, while 380,000 people emigrated from the UK for a
year or more, with Australia, and France most popular destinations. Because of
Poland's entry into the EU in May 2004, 375,000 Poles have registered to work in the
UK, although the total Polish population in the UK is believed to be 500,000.Many
Poles work in seasonal occupations and a large number are likely to move back and
forth over time.

Immigration to EU

● The European countries with the highest proportion of non-native residents are
small nations or microstates. In Andorra, immigrants comprise 77% of the country's
82,000 people; in Monaco, they make up 70% of the total population of 32,000; in
Luxembourg, immigrants are 37% of the total of 480,000; in Liechtenstein they are
35% of the 34,000 people; and in San Marino they comprise 32% of the country's
population of 29,000.
● Until the 1970s, Greece, Italy, Portugal and Spain were primarily sources of
emigration, sending large numbers of emigrants to the America, Australia and even
European countries (France, Switzerland, Germany and Belgium). As living
standards in these countries have risen, the trend has reversed and they are now a
magnet for immigration (most notably from Albania, Morocco, somalia, Egypt and
Ukraine to Italy and Greece, and trom Morocco, Ukraine, Kussia and Latin America
to Spain and Portugal).
● The EU countries have different immigration programs in terms of foreign work
programs, ways to obtain citizenship, unemployment rates, inheritance of citizenship,
and other official immigration programs which allows individuals to live in one or
several EU countries. Some immigration programs can end with a citizenship while
other programs are time limited and related to work or tourism. The advantage of
citizenship in an EU country is that the laws and regulations of the EU is applicable to
any country that one decide to live and work in.
There is a fundamental difference between becoming a citizen and a resident of any EU
country. Citizenship is normally obtained through birth, marriage, long-term residency and
family relations. Only citizens can obtain a passport. A resident with the legal right to live and
work in an EU country holds a foreign citizenship and passport. However, different countries
have different rules and regulations for how long an individual can be a resident before it is
possible to apply for citizenship. A resident that gets married to a citizen can apply for
citizenship. Dealing with foreign governments in a different language is not always easy,
which is why "EU Immigration Guide" provides with simple and plain information in English.

• According to Eurostat, Some EU member states are currently receiving large-scale


immigration: for instance Spain, where the economy has created more than half of all the
new jobs in the EU over the past five years. The EU, in 2005, had an overall net gain from
international migration of +1.8 million people. This accounts for almost 85% of Europe's total
population growth in 2005. In 2004, total 140,033 people immigrated to France. Of them,
90,250 were from Africa. In 2005, immigration fell slightly to 135,890.

Since 2000, Spain has absorbed more than three million immigrants, growing its population
by almost 10%. Immigrant population now tops over 4.5 million. According to residence
permit data for 2005, about 500,000 were Moroccan, another 500,000 were Ecuadorian,,
and 260,000 were Colombian. In 2005 alone, a regularisation programme increased the
legal immigrant population by 700,000 people.

Italy: Italy now has an estimated 4 million to 5 million immigrants — about 7 percent of the
population. Since the expansion of the European Union, the most recent wave of migration
has been from surrounding European nations, particularly Eastern Europe, and increasingly
Asia, replacing North Africa as the najor immigration area. Immigrants from Eastern Europe
are ukrainians 200 bosnians (4000), russians cedri a, sroatians (25 000). As of 2009, the
foreign born population origin of Italy was subdivided as follows: Europe (53.5%), Africa
(22.3%), Asia (15.8%), the Americas (8.1%) and Oceania (0.06%). The disribution of foreign
born population is largely uneven in Italy: 87.3% of immigrants live in the northern and
central parts of the country (the most economically developed areas, while only 12.8% live in
the southern half of the peninsula.

• United Kingdom: In 2007, net immigration to the UK was 237,000, a rise of 46,000 on
2006. In 2004 the number of people who became British citizens rose to a record 140,795—
a rise of 12% on the previous year. This number had risen dramatically since 2000. The
overwhelming majority of new citizens come from Asia (40% and Africa (32 %), the largest
three groups being people from Pakistan, India and Somalia. In 2005, an estimated 565,000
migrants arrived to live in the UK for at least a year, most of the migrants were people from
Asia (particularly the Indian subcontinent) and Africa.

Portugal, long a country of emigration, has now become a country of net immigration, from
both its former colonies and other sources. By the end of 2003, legal immigrants represented
about 4% of the population, and the largest communities were from Cape Verde, Brazil,
Angola, Guinea-Bissau, and Ukraine.
While North African and Middle Eastern immigrants to Europe initially focused on filling the
labor market for short periods of time before returning home after a few years, after the
immigration stop the new immigrants were whole families— husbands, wives, and children-
who left their homeland behind to settle permanently in Europe. The arrival of families both
changed the scale of immigration and the entire character of the immigrant communities.
Immigrants now grew concerned about schooling, health care, and proper housing.

● A Dutch study from 1994, for example, thought marriage immigration had already
peaked. However, a study from 2005 by a Dutch government agency, Statistics
Netherlands, shows that between 1995 and 2003, marriage immigration of Turks
almost doubled, increasing from slightly less than 2,000 per year to close to 4,000.
Marriage immigration of Moroccans in the same period tripled, increasing from
slightly over 1,000 a year to about 3,000. This same study expects marriage
immigration to peak by the mid 2020s, as second generation immigrants age.
● Europe today offers unique possibilities. It is much closer to North Africa and Turkey
than other immigration countries such as the United States, Canada, or Australia and
can be reached without air travel. Additionally, freedom of travel within Europe
enables immigrants to start in the most accessible country and later make their way
to their true destination. This is especially true with asylum seekers, who may arrive
in Greece or Italy, for example, but then try to make their way to "easier" countries
like Sweden or Noroway

Towards a common European Union immigration policy

● All Member States of the European Union (EU) are affected by the flow of
international migration. They have agreed to develop a common immigration policy at
EU level. The European Commission has made proposals for developing this policy,
most of which have now become EU legislation. The main objective is to better
manage migration flows by a coordinated approach which takes into account the
economic and demographic situation of the EU.
In spite of the restrictive immigration policies which have been in place since the
1970s in most Member States, large numbers of legal and illegal migrants have
continued to come to the EU together with asylum-seekers.
Taking advantage of persons seeking a better life, smuggling and trafficking
networks have taken hold across the EU. This situation meant that considerable
resources have had to be mobilized to fight illegal migration especially to target
traffickers and smugglers. Furthermore, it is recognized that the u needs migrants in
certain sectors and regions in order to deal with its economic and demographic
needs.
● Realizing that a new approach to managing migration was necessary, the leaders of
the EU set out at the October 1999 European Council in Tampere (Finland) the
elements for a common EU immigration policy. The approach agreed in Tampere in
1999 was confirmed in 2004 with the adoption of The Hague programme, which sets
the objectives for strengthening freedom, security and justice in the EU for the period
2005-2010

Integration


In September 2007, the Commission presented the Third Annual Report on Migration and
Integration (COM (2007) 512), continuing the monitoring process of policy developments on
admission and integration of thira-country nationals in the tU. The report provides
information on the establishment of the EU framework for integration up to June 2007 and it
includes specific information about the various dimensions of the integration process in
Member States for the calendar year 2005 and the first half of 2006.

• Illegal immigration and return

On 16 December 2008, the European Parliament and the Council of the European Union
adopted Directive 2008/115/EC on common standards and procedures in Member States for
returning illegally staying third-country nationals as published in the Official Journal (L 348 of
24.12.2008). The transposition deadline for the Member States is 24.10.2010.

In July 2006 the Commission adopted a Communication on policy priorities in the fight
against illegal immigration of third-country nationals (COM (2006) 402) which builds on the
guiding principles and EU achievements and further develops new priorities. It follows a
comprehensive approach, striking a balance between security and basic rights of individuals
and thus addresses measures at all stages of the illegal immigration process.

In order to fully implement the Return Action Programme agreed in 2002, the Commission
adopted in September 2005 a proposal for a Directive on common standards and
procedures in Member States for returning illegally staying third-country nationals. The
objective of this proposal is to provide for clear, transparent and fair common rules
concerning return, removal, use of coercive measures, temporary custody and re-entry while
taking into full account the respect for human rights and fundamental freedoms of the
persons concerned.

Tampere agenda

● The European Council agreed in Tampere (Finland) in October 1999 on the


elements required for a EU immigration policy namely that:
● it be based on a comprehensive approach to the management of migratory flows so
as to find a balance between humanitarian and economic admission;
● it include fair treatment for third-country nationals aiming as far as possible to give
them comparable rights and obligations to those of nationals of the Member State in
which they live;
● a key element in management strategies must be the development of partnerships
with countries of origin including policies of co-development;
● As the first step in creating a common EU immigration policy, the turopean
Commission presented in November 2000 a communication to the Council and the
European Parliament in order to launch a debate with the other EU institutions and
with Member States and civil society. The communication recommended a common
approach to migration management which should take into account the following: the
economic and demographic development of the Union;
the capacity of reception of each Member State along with their historical and
cultural links with the countries of origin;
● the situation in the countries of origin and the impact of migration policy on them
(brain drain);
● the need to develop specific integration policies (based on fair treatment of third-
country nationals residing legally in the Union, the prevention of social exclusion,
racism and xenophobia and the respect for diversity).
This was followed in July 2001 by another communication which proposed the
adoption of an open method of coordination for the Community immigration policy, to
encourage the exchange of information between the Member States on the
implementation of the common policy. The procedure comprises reaching agreement
on a number of European objectives or guidelines which Member States would then
incorporate into national action plans which would be reviewed on a regular basis.

Conclusion

● It will be far more difficult to stop immigration than it was to initiate the immigration
flow. A unified European approach, slashing the time to process requests and
achieve final adjudication might help to decrease immigration. Immigration to Europe
might have developed differently with tougher, more restrictive immigration policies,
but as long as Europe offers opportunities for work, education, and personal safety,
and as long as it offers a liberal democracy with the rights and privileges such a
lifestyle entails, it will continue to attract mass immigration.
● The West has always been proud of its moral standard of protecting human rights
and giving refuge to persecuted individuals. Referral to human rights has catalyzed
immigration. For example, the right to marry is recognized as a fundamental right that
in many European countries brings conveyance of citizenship. However, in a society
where arranged marriages are the norm and forced marriages are common, the right
to marry can easily place the law on the side of the aggressor who coerces
somebody else to marry rather than the victim. Redefining refugee status by creating
so many categories that fulfill it renders that status meaningless. Not only does it
encourage economic immigration, it actually hurts those who truly need refuge.

---

**Nhập cư là gì?**
■ Nhập cư là sự xuất hiện của các cá nhân mới vào một môi trường sống hoặc một quần
thể. Đây là một khái niệm sinh học quan trọng trong sinh thái học dân số, khác biệt với di cư
ra và di cư nói chung.
■ Thuật ngữ "nhập cư" thường dùng để chỉ nhập cư quốc tế. Theo Liên Hợp Quốc, nhập cư
quốc tế được chia thành hai loại: dài hạn (khi một người di chuyển đến quốc gia khác ít nhất
một năm - 12 tháng, khiến quốc gia đó trở thành nơi cư trú thường xuyên mới của người
đó) và ngắn hạn (ít nhất 3 tháng).
■ Một lý thuyết về nhập cư phân biệt giữa yếu tố thúc đẩy (push factors) và yếu tố thu hút
(pull factors). Yếu tố thúc đẩy thường là động lực để người ta di cư khỏi quốc gia của họ.
Đối với một số người nhập cư, yếu tố giáo dục là động lực thu hút, mặc dù hầu hết các sinh
viên quốc tế không được coi là người nhập cư. Loại hình nhập cư quốc tế mới xuất hiện là
người về hưu từ các quốc gia giàu có chuyển đến các nước có chi phí sinh hoạt thấp hơn
và điều kiện khí hậu tốt hơn.
Sau Thế chiến thứ hai, các quốc gia như Pháp, Bỉ, và Đức bắt đầu cho phép và thậm chí
khuyến khích lao động nước ngoài đến làm việc. Sự bùng nổ kinh tế tại những quốc gia này
thu hút người nhập cư từ các nước nghèo hơn ở Nam Âu như Ý và Tây Ban Nha, sau đó là
từ Bắc Phi và Trung Đông. Vương quốc Anh thu hút người nhập cư từ khắp Đế quốc Anh:
người Ấn Độ và Pakistan đến Anh từ thập niên 1950, và người Bangladesh từ thập niên
1970. Pháp, Đức, và Hà Lan cũng thu hút người nhập cư từ các thuộc địa cũ của họ. Chính
phủ các nước Châu Âu khi ấy coi những người nhập cư này là lao động khách mời tạm
thời, và chính nhiều người nhập cư cũng có ý định này.
● Khủng hoảng kinh tế đầu thập niên 1970 khiến các nhà hoạch định chính sách châu
Âu nhận ra rằng nhập cư không phải lúc nào cũng là một hiện tượng tích cực. Nhiều người
nhập cư đột nhiên thất nghiệp nhưng không trở về quê nhà. Khi lo ngại tăng lên rằng người
lao động nước ngoài muốn ở lại lâu dài, từ năm 1973 đến 1975, các chính phủ Tây Âu đã
đưa ra "lệnh ngừng nhập cư," áp dụng các biện pháp hạn chế để ngăn cản nhập cư và
ngừng tuyển dụng lao động nước ngoài.
● Lệnh ngừng nhập cư này mang lại những hậu quả không lường trước. Dù dòng chảy
lao động nước ngoài giảm, nhưng động lực di cư vẫn tiếp diễn. Những người nhập cư đã
cư trú tại Châu Âu có thể bảo lãnh cho các thành viên gia đình đến theo diện đoàn tụ gia
đình, và sự nới lỏng quy định về đoàn tụ gia đình lại khuyến khích thêm nhập cư. Thời gian
từ khi đề xuất lệnh ngừng nhập cư đến khi thực hiện càng làm vấn đề trầm trọng hơn khi
người nhập cư gấp rút đưa gia đình sang vì sợ rằng Châu Âu sắp đóng cửa mãi mãi.

**Di cư trong Châu Âu**


• Do Hiệp định Schengen, người dân được tự do di chuyển trong Châu Âu. Công dân
các quốc gia thành viên Liên minh Châu Âu (EU) và gia đình họ có quyền sinh sống và làm
việc ở bất kỳ nơi nào trong EU, nhưng công dân ngoài EU không có quyền này trừ khi họ sở
hữu Giấy phép Cư trú Dài hạn của EU hoặc là thành viên gia đình của công dân EU. Tuy
nhiên, những người sở hữu giấy phép cư trú hợp lệ tại một nước Schengen có quyền tự do
đi lại trong khu vực Schengen với mục đích du lịch, tối đa ba tháng. Nhiều chuyên gia cho
rằng điều này khuyến khích lao động bất hợp pháp trong khu vực Schengen.
● Liên minh Châu Âu trao quyền cho tất cả công dân sống, du lịch và làm việc tại bất
kỳ quốc gia nào họ chọn trong EU. Điều này tạo ra các lựa chọn mà các quốc gia khác trên
thế giới không thể cung cấp. "Thị trường chung" được tạo ra năm 1993 cho phép con
người, tiền tệ, dịch vụ, và hàng hóa tự do di chuyển trong EU.
● Hiện có hơn 450 triệu công dân EU có quyền lợi này. Việc người Anh di cư đến Nam
Âu là một hiện tượng đặc biệt. Công dân EU, đặc biệt là từ Anh và Đức, tạo thành một tỷ lệ
ngày càng tăng của người nhập cư tại Tây Ban Nha, với số người Anh ước tính đạt
700,000. Sau khi Ba Lan gia nhập EU vào tháng 5 năm 2004, đã có 375,000 người Ba Lan
đăng ký làm việc tại Anh, và tổng dân số người Ba Lan tại Anh được cho là khoảng
500,000.

**Nhập cư vào EU**


● Các quốc gia châu Âu có tỷ lệ cư dân không bản địa cao nhất là các quốc gia nhỏ
hoặc vi quốc gia. Tại Andorra, người nhập cư chiếm 77% trong tổng số 82,000 dân; ở
Monaco là 70% trong tổng số 32,000 dân; Luxembourg là 37% trong tổng số 480,000 dân;
Liechtenstein là 35% trong tổng số 34,000 dân; và San Marino là 32% trong tổng số 29,000
dân.
● Trước thập niên 1970, Hy Lạp, Ý, Bồ Đào Nha và Tây Ban Nha chủ yếu là nguồn
phát di cư, gửi nhiều người ra nước ngoài, nhưng hiện nay đã trở thành nơi thu hút người
nhập cư.
**Nhập cư vào Liên minh Châu Âu**

- Các quốc gia Châu Âu có tỷ lệ cư dân không bản địa cao nhất thường là các quốc gia nhỏ
hoặc các vi quốc gia. Tại Andorra, người nhập cư chiếm 77% trong tổng số 82,000 dân; tại
Monaco, tỷ lệ này là 70% trong tổng số 32,000 dân; tại Luxembourg, người nhập cư chiếm
37% trong tổng số 480,000 dân; tại Liechtenstein, tỷ lệ này là 35% trong tổng số 34,000
người; và tại San Marino, người nhập cư chiếm 32% trong tổng số 29,000 người.

- Trước thập niên 1970, Hy Lạp, Ý, Bồ Đào Nha và Tây Ban Nha chủ yếu là các nguồn phát
di cư, gửi một lượng lớn người di cư tới Mỹ, Úc và thậm chí các quốc gia Châu Âu như
Pháp, Thụy Sĩ, Đức và Bỉ. Tuy nhiên, khi mức sống tại những quốc gia này tăng lên, xu
hướng đã thay đổi và hiện nay, chúng trở thành điểm thu hút nhập cư, đặc biệt là từ
Albania, Morocco, Somalia, Ai Cập và Ukraine đến Ý và Hy Lạp, cũng như từ Morocco,
Ukraine, Nga và các quốc gia Mỹ Latinh đến Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha.

- Các quốc gia trong Liên minh Châu Âu có các chương trình nhập cư khác nhau về các
chương trình lao động nước ngoài, cách thức xin quốc tịch, tỷ lệ thất nghiệp, quyền thừa kế
quốc tịch và các chương trình nhập cư chính thức khác, cho phép cá nhân sống ở một hoặc
nhiều quốc gia EU. Một số chương trình nhập cư có thể kết thúc bằng việc cấp quốc tịch,
trong khi các chương trình khác có thời gian hạn chế và liên quan đến lao động hoặc du
lịch. Lợi ích của việc có quốc tịch của một quốc gia EU là các luật và quy định của EU có thể
áp dụng tại bất kỳ quốc gia nào mà người nhập cư quyết định sinh sống và làm việc.

- Có một sự khác biệt cơ bản giữa việc trở thành công dân và cư dân của bất kỳ quốc gia
EU nào. Quốc tịch thường được cấp thông qua sinh đẻ, kết hôn, cư trú dài hạn và mối quan
hệ gia đình. Chỉ công dân mới có thể sở hữu hộ chiếu. Cư dân có quyền hợp pháp để sinh
sống và làm việc tại quốc gia EU sở hữu quốc tịch và hộ chiếu nước ngoài. Tuy nhiên, các
quốc gia có quy định và luật lệ khác nhau về thời gian mà một cá nhân có thể là cư dân
trước khi có thể xin quốc tịch. Một cư dân kết hôn với công dân có thể xin quốc tịch. Việc
giao tiếp với các chính phủ nước ngoài bằng một ngôn ngữ khác đôi khi không hề dễ dàng,
vì vậy "Hướng dẫn Nhập cư EU" cung cấp thông tin đơn giản và dễ hiểu bằng tiếng Anh.

- Theo Eurostat, một số quốc gia thành viên EU hiện nay đang tiếp nhận một lượng lớn
người nhập cư. Ví dụ, Tây Ban Nha, nơi nền kinh tế đã tạo ra hơn một nửa số việc làm mới
trong EU trong suốt 5 năm qua. Vào năm 2005, EU đã có một sự gia tăng ròng về di cư
quốc tế lên đến +1.8 triệu người. Điều này chiếm khoảng 85% sự tăng trưởng dân số toàn
bộ Châu Âu trong năm 2005. Năm 2004, tổng cộng 140,033 người nhập cư vào Pháp, trong
đó 90,250 người đến từ châu Phi. Vào năm 2005, số lượng nhập cư giảm nhẹ xuống còn
135,890.

- Kể từ năm 2000, Tây Ban Nha đã tiếp nhận hơn 3 triệu người nhập cư, làm tăng dân số
của mình lên gần 10%. Hiện tại, dân số người nhập cư ở Tây Ban Nha đã vượt quá 4,5 triệu
người. Theo dữ liệu về giấy phép cư trú năm 2005, khoảng 500,000 người nhập cư là người
Morocco, một số lượng tương tự là người Ecuador, và 260,000 người là người Colombia.
Riêng trong năm 2005, một chương trình hợp pháp hóa đã làm tăng dân số người nhập cư
hợp pháp lên đến 700,000 người.

- Ý hiện có khoảng 4 triệu đến 5 triệu người nhập cư, chiếm khoảng 7% dân số. Kể từ khi
Liên minh Châu Âu mở rộng, làn sóng nhập cư gần đây chủ yếu đến từ các quốc gia Đông
Âu và ngày càng nhiều từ các quốc gia châu Á, thay thế Bắc Phi như khu vực nhập cư chủ
yếu. Người nhập cư từ Đông Âu bao gồm người Ukraina (200,000), người Bosnia (4,000),
người Nga, người Cedri, người Croatia (25,000). Tính đến năm 2009, dân số người nhập
cư tại Ý được phân chia như sau: Châu Âu (53.5%), Châu Phi (22.3%), Châu Á (15.8%),
Châu Mỹ (8.1%) và Châu Đại Dương (0.06%). Phân bố dân số người nhập cư tại Ý không
đồng đều: 87.3% người nhập cư sống tại các khu vực phía Bắc và Trung Ý (các khu vực
phát triển kinh tế mạnh mẽ), trong khi chỉ 12.8% sống ở phần phía Nam của bán đảo.

- Vương quốc Anh: Vào năm 2007, nhập cư ròng vào Vương quốc Anh là 237,000 người,
tăng 46,000 người so với năm 2006. Vào năm 2004, số lượng người trở thành công dân
Anh đã đạt kỷ lục 140,795 người, tăng 12% so với năm trước. Số lượng này đã tăng mạnh
từ năm 2000. Phần lớn những công dân mới đến từ Châu Á (40%) và Châu Phi (32%),
trong đó ba nhóm lớn nhất là người Pakistan, Ấn Độ và Somalia. Vào năm 2005, ước tính
có khoảng 565,000 người di cư đến sinh sống tại Vương quốc Anh ít nhất một năm, phần
lớn trong số họ là người từ Châu Á (đặc biệt là khu vực tiểu lục địa Ấn Độ) và Châu Phi.

- Bồ Đào Nha, lâu nay là một quốc gia phát di cư, hiện nay đã trở thành một quốc gia nhập
cư ròng, từ cả các thuộc địa cũ và các nguồn khác. Đến cuối năm 2003, người nhập cư hợp
pháp chiếm khoảng 4% dân số, với các cộng đồng lớn nhất đến từ Cape Verde, Brazil,
Angola, Guinea-Bissau và Ukraine.

- Trong khi người nhập cư Bắc Phi và Trung Đông đến Châu Âu ban đầu tập trung vào việc
lấp đầy thị trường lao động trong thời gian ngắn trước khi trở về quê hương sau vài năm,
sau khi chính sách nhập cư ngừng lại, những người nhập cư mới đến cùng gia đình —
chồng, vợ và con cái — đã rời quê hương để định cư lâu dài tại Châu Âu. Sự xuất hiện của
các gia đình đã thay đổi quy mô và đặc điểm của cộng đồng nhập cư, khi họ ngày càng
quan tâm đến giáo dục, chăm sóc sức khỏe và nhà ở phù hợp.

- Một nghiên cứu của Hà Lan từ năm 1994 cho rằng nhập cư qua hôn nhân đã đạt đỉnh. Tuy
nhiên, một nghiên cứu từ năm 2005 của cơ quan thống kê Hà Lan cho thấy, từ năm 1995
đến 2003, nhập cư qua hôn nhân của người Thổ Nhĩ Kỳ gần như gấp đôi, từ chưa đến
2,000 người mỗi năm lên gần 4,000 người. Nhập cư qua hôn nhân của người Morocco
trong cùng thời kỳ đã gấp ba lần, từ hơn 1,000 người mỗi năm lên khoảng 3,000 người.
Nghiên cứu này dự đoán nhập cư qua hôn nhân sẽ đạt đỉnh vào giữa thập niên 2020, khi
thế hệ thứ hai của người nhập cư trưởng thành.

- Châu Âu ngày nay cung cấp những cơ hội độc đáo. Nó gần Bắc Phi và Thổ Nhĩ Kỳ hơn so
với các quốc gia nhập cư khác như Hoa Kỳ, Canada hay Úc, và có thể đến được mà không
cần di chuyển bằng đường hàng không. Thêm vào đó, sự tự do di chuyển trong khu vực
Châu Âu cho phép người nhập cư bắt đầu từ quốc gia dễ tiếp cận nhất và sau đó di chuyển
đến điểm đến thực sự của họ. Điều này đặc biệt đúng với những người xin tị nạn, những
người có thể đến Hy Lạp hoặc Ý nhưng sau đó cố gắng di chuyển đến các quốc gia "dễ
dàng" như Thụy Điển hoặc Na Uy.
**Hướng tới một chính sách nhập cư chung của Liên minh Châu Âu**

- Tất cả các quốc gia thành viên của Liên minh Châu Âu (EU) đều bị ảnh hưởng bởi dòng
chảy nhập cư quốc tế. Các quốc gia này đã đồng ý phát triển một chính sách nhập cư
chung cấp EU. Ủy ban Châu Âu đã đưa ra các đề xuất phát triển chính sách này, phần lớn
trong số đó đã trở thành luật pháp của EU. Mục tiêu chính là quản lý dòng chảy nhập cư tốt
hơn thông qua một cách tiếp cận phối hợp, có tính đến tình hình kinh tế và dân số của EU.
Mặc dù các chính sách nhập cư hạn chế đã được áp dụng từ những năm 1970 ở hầu hết
các quốc gia thành viên, số lượng lớn người di cư hợp pháp và bất hợp pháp vẫn tiếp tục
đến EU, cùng với những người xin tị nạn.
Lợi dụng sự tìm kiếm cuộc sống tốt hơn của những người này, các mạng lưới buôn lậu và
buôn người đã nắm quyền kiểm soát trên khắp EU. Tình hình này có nghĩa là các nguồn lực
lớn đã phải được huy động để chống lại nhập cư bất hợp pháp, đặc biệt là nhắm vào các kẻ
buôn người và buôn lậu. Hơn nữa, EU nhận thức được rằng cần có người di cư ở một số
lĩnh vực và khu vực nhất định để giải quyết các nhu cầu kinh tế và dân số của mình.

- Nhận thức được rằng một cách tiếp cận mới để quản lý nhập cư là cần thiết, các nhà lãnh
đạo EU đã vạch ra tại Hội nghị Châu Âu tháng 10 năm 1999 ở Tampere (Phần Lan) các yếu
tố cho một chính sách nhập cư chung của EU. Cách tiếp cận đã được nhất trí tại Tampere
vào năm 1999 được xác nhận vào năm 2004 với việc thông qua Chương trình The Hague,
đề ra các mục tiêu nhằm tăng cường tự do, an ninh và công lý trong EU cho giai đoạn 2005-
2010.

**Hội nhập**

- Vào tháng 9 năm 2007, Ủy ban đã trình bày Báo cáo Thường niên lần thứ Ba về Di cư và
Hội nhập (COM (2007) 512), tiếp tục quá trình giám sát sự phát triển chính sách về việc tiếp
nhận và hội nhập công dân các nước thứ ba vào EU. Báo cáo này cung cấp thông tin về
việc thiết lập khung hội nhập của EU đến tháng 6 năm 2007 và bao gồm thông tin cụ thể về
các khía cạnh khác nhau của quá trình hội nhập tại các quốc gia thành viên trong năm 2005
và nửa đầu năm 2006.

**Di cư bất hợp pháp và hồi hương**

- Vào ngày 16 tháng 12 năm 2008, Nghị viện Châu Âu và Hội đồng Liên minh Châu Âu đã
thông qua Chỉ thị 2008/115/EC về các tiêu chuẩn và thủ tục chung trong các quốc gia thành
viên về việc hồi hương công dân các nước thứ ba lưu trú bất hợp pháp, được công bố trong
Tạp chí Chính thức (L 348 ngày 24.12.2008). Thời hạn chuyển thể cho các quốc gia thành
viên là ngày 24.10.2010.

- Vào tháng 7 năm 2006, Ủy ban đã thông qua một Thông báo về các ưu tiên chính sách
trong cuộc chiến chống nhập cư bất hợp pháp của công dân các nước thứ ba (COM (2006)
402), xây dựng trên các nguyên tắc chỉ đạo và thành tựu của EU và phát triển thêm các ưu
tiên mới. Thông báo này theo đuổi một cách tiếp cận toàn diện, tìm cách cân bằng giữa an
ninh và quyền cơ bản của các cá nhân, do đó giải quyết các biện pháp ở tất cả các giai
đoạn của quá trình nhập cư bất hợp pháp.
- Để thực hiện đầy đủ Chương trình Hành động Hồi hương đã được thông qua vào năm
2002, Ủy ban đã thông qua vào tháng 9 năm 2005 một đề xuất về Chỉ thị về các tiêu chuẩn
và thủ tục chung trong các quốc gia thành viên đối với việc hồi hương công dân các nước
thứ ba lưu trú bất hợp pháp. Mục tiêu của đề xuất này là đưa ra các quy định chung rõ ràng,
minh bạch và công bằng về việc hồi hương, trục xuất, sử dụng biện pháp cưỡng chế, giam
giữ tạm thời và tái nhập cảnh, đồng thời phải tôn trọng đầy đủ quyền con người và các tự
do cơ bản của các đối tượng liên quan.

**Chương trình Tampere**

- Hội đồng Châu Âu đã đồng ý tại Tampere (Phần Lan) vào tháng 10 năm 1999 về các yếu
tố cần thiết cho một chính sách nhập cư của EU, cụ thể là:
- Chính sách này phải dựa trên một cách tiếp cận toàn diện đối với việc quản lý dòng chảy
di cư để tìm kiếm sự cân bằng giữa việc tiếp nhận nhân đạo và kinh tế;
- Chính sách này phải bao gồm sự đối xử công bằng đối với công dân các nước thứ ba,
nhằm tạo ra quyền lợi và nghĩa vụ tương đương với công dân của quốc gia thành viên nơi
họ sinh sống;
- Một yếu tố then chốt trong chiến lược quản lý là phát triển quan hệ đối tác với các quốc
gia xuất xứ, bao gồm cả các chính sách đồng phát triển;

- Bước đầu tiên trong việc tạo ra một chính sách nhập cư chung của EU, Ủy ban Châu Âu
đã trình bày vào tháng 11 năm 2000 một thông báo cho Hội đồng và Nghị viện Châu Âu
nhằm khởi xướng một cuộc tranh luận với các tổ chức EU khác, các quốc gia thành viên và
xã hội dân sự. Thông báo này khuyến nghị một cách tiếp cận chung trong việc quản lý di cư,
cần phải tính đến những yếu tố sau:
- Phát triển kinh tế và dân số của Liên minh;
- Khả năng tiếp nhận của từng quốc gia thành viên cùng với các mối liên hệ lịch sử và văn
hóa với các quốc gia xuất xứ;
- Tình hình tại các quốc gia xuất xứ và tác động của chính sách di cư đối với họ (chảy máu
chất xám);
- Cần phát triển các chính sách hội nhập cụ thể (dựa trên việc đối xử công bằng với công
dân các nước thứ ba đang cư trú hợp pháp trong Liên minh, ngăn ngừa sự loại trừ xã hội,
phân biệt chủng tộc và kỳ thị người ngoại quốc, đồng thời tôn trọng sự đa dạng).

- Vào tháng 7 năm 2001, một thông báo khác đã được trình bày, đề xuất việc áp dụng
phương pháp điều phối mở cho chính sách di cư cộng đồng, nhằm khuyến khích trao đổi
thông tin giữa các quốc gia thành viên về việc thực hiện chính sách chung. Quy trình này
bao gồm việc đạt được sự đồng thuận về một số mục tiêu hoặc hướng dẫn chung của Châu
Âu mà các quốc gia thành viên sẽ đưa vào các kế hoạch hành động quốc gia và được xem
xét thường xuyên.
**Kết luận**
● Việc ngăn chặn nhập cư sẽ khó khăn hơn nhiều so với việc khởi động dòng chảy
nhập cư. Phương pháp tiếp cận thống nhất của EU, với quy trình xét duyệt nhanh chóng, có
thể giúp giảm lượng người nhập cư. Trong khi EU cung cấp cơ hội làm việc, học tập và môi
trường dân chủ tự do, Châu Âu vẫn sẽ tiếp tục thu hút nhập cư.
**Thuyết trình về Nhập cư và Chính sách Nhập cư của Liên minh Châu Âu**

---
**Xin chào quý vị,**
Hôm nay, tôi xin được trình bày về khái niệm nhập cư, các xu hướng lịch sử của dòng
người nhập cư vào châu Âu, và những chính sách mà Liên minh Châu Âu đã thực hiện để
quản lý vấn đề nhập cư này. Nội dung thuyết trình của tôi sẽ bao gồm các mục chính sau
đây:

---

### **1. Nhập cư là gì?**

Đầu tiên, chúng ta hãy hiểu rõ về khái niệm **nhập cư**.


- **Nhập cư** là sự xuất hiện của các cá nhân mới vào một môi trường sống hoặc một quần
thể. Đây là một khái niệm sinh học quan trọng trong **sinh thái học dân số**, và khác biệt
với khái niệm di cư nói chung.
- Thông thường, chúng ta sử dụng thuật ngữ "nhập cư" để chỉ **nhập cư quốc tế**. Theo
Liên Hợp Quốc, nhập cư quốc tế được chia làm hai loại:
- **Dài hạn**: Khi một người di chuyển đến quốc gia khác và ở lại ít nhất 12 tháng, biến
quốc gia đó thành nơi cư trú mới.
- **Ngắn hạn**: Thời gian lưu trú ít nhất là 3 tháng, nhưng dưới 12 tháng.

Một lý thuyết quan trọng về nhập cư liên quan đến **yếu tố thúc đẩy và yếu tố thu hút**:
- **Yếu tố thúc đẩy** là những nguyên nhân khiến một người rời bỏ quốc gia của họ, ví dụ
như khủng hoảng kinh tế hoặc xung đột.
- **Yếu tố thu hút** là những đặc điểm hấp dẫn của quốc gia đến, ví dụ như cơ hội giáo dục
hoặc việc làm. Đặc biệt, có một xu hướng nhập cư mới là người về hưu từ các quốc gia
giàu có chuyển đến các nước có chi phí sinh hoạt thấp hơn và điều kiện khí hậu tốt hơn.

---

### **2. Nhập cư vào Châu Âu trong lịch sử**

Sau Thế chiến thứ hai, nhiều quốc gia châu Âu bắt đầu thu hút lao động nước ngoài:
- **Pháp, Bỉ, và Đức** là những quốc gia điển hình khi nền kinh tế phát triển nhanh chóng,
họ cần thêm lao động để đáp ứng nhu cầu sản xuất. Do đó, họ thu hút người lao động từ
Nam Âu như Ý và Tây Ban Nha, và sau đó là từ Bắc Phi và Trung Đông.
- **Vương quốc Anh** cũng thu hút người nhập cư từ các thuộc địa cũ của mình, như người
Ấn Độ, Pakistan, và sau này là người Bangladesh.

Ban đầu, những người nhập cư này được coi là lao động tạm thời, và chính bản thân họ
cũng có ý định quay về nước sau một thời gian làm việc.

---

### **3. Chính sách hạn chế nhập cư của châu Âu từ những năm 1970**
- Khủng hoảng kinh tế vào đầu thập niên 1970 đã làm thay đổi cách nhìn nhận của châu Âu
về nhập cư. Nhiều người nhập cư trở nên thất nghiệp nhưng không trở về quê nhà. Chính
phủ các nước Tây Âu lo ngại rằng người lao động nước ngoài sẽ muốn ở lại lâu dài.
- Từ năm 1973 đến 1975, các nước Tây Âu áp dụng **"lệnh ngừng nhập cư"**, một chính
sách hạn chế nhập cư và ngừng tuyển dụng lao động nước ngoài.

Tuy nhiên, lệnh ngừng nhập cư này đã dẫn đến một số hậu quả không lường trước:
- Dù dòng lao động nước ngoài giảm, nhiều người nhập cư đã cư trú tại châu Âu bảo lãnh
cho gia đình họ đến theo diện đoàn tụ gia đình.
- Chính sách này, thay vì ngăn chặn nhập cư, lại khuyến khích thêm nhập cư thông qua
diện đoàn tụ gia đình. Điều này làm tăng áp lực lên các quốc gia châu Âu trong việc quản lý
dòng người nhập cư.

---

### **4. Di cư trong khu vực Châu Âu**

Do **Hiệp định Schengen**, công dân của các quốc gia thành viên EU có quyền tự do di
chuyển trong Châu Âu:
- Họ có thể sinh sống và làm việc tại bất kỳ quốc gia nào trong EU. Tuy nhiên, công dân
ngoài EU thì không có quyền này, trừ khi họ có **Giấy phép Cư trú Dài hạn** của EU hoặc
là thành viên gia đình của công dân EU.
- Công dân sở hữu giấy phép cư trú hợp lệ tại một quốc gia thuộc khu vực Schengen có
quyền tự do đi lại trong khu vực Schengen với mục đích du lịch tối đa ba tháng.

Nhiều chuyên gia nhận định rằng, chính sách tự do đi lại này đã tạo điều kiện cho **lao
động bất hợp pháp** trong khu vực Schengen.

---

### **5. Chính sách nhập cư của EU**

- **Thị trường chung** của EU, ra đời năm 1993, cho phép tự do di chuyển con người, tiền
tệ, dịch vụ, và hàng hóa trong EU. Điều này tạo ra những lựa chọn mà các quốc gia khác
không thể cung cấp.
- Hiện nay, có hơn 450 triệu công dân EU có quyền lợi này. Người dân EU, đặc biệt từ Anh
và Đức, chiếm tỷ lệ ngày càng tăng trong số người nhập cư tại Tây Ban Nha.
- Sau khi Ba Lan gia nhập EU vào năm 2004, đã có nhiều người Ba Lan sang làm việc tại
Anh, thể hiện xu hướng dịch chuyển lao động trong EU.

---

### **6. Nhập cư vào EU**

- Một số quốc gia châu Âu hiện có tỷ lệ cư dân không bản địa rất cao, như Andorra,
Monaco, Luxembourg, Liechtenstein, và San Marino. Đây là các quốc gia nhỏ với tỷ lệ
người nhập cư trong dân số chiếm đến hơn 30%.
- Trước thập niên 1970, các quốc gia như Hy Lạp, Ý, Bồ Đào Nha và Tây Ban Nha chủ yếu
là nguồn xuất khẩu lao động. Tuy nhiên, ngày nay, họ đã trở thành nơi thu hút người nhập
cư.

---

### **7. Hướng đến một chính sách nhập cư chung của EU**

- Tất cả các quốc gia thành viên EU đều chịu ảnh hưởng của dòng di cư quốc tế và đã đồng
ý phát triển một **chính sách nhập cư chung ở cấp EU**.
- Mục tiêu của chính sách này là quản lý dòng di cư hiệu quả hơn, đồng thời cân nhắc đến
tình hình kinh tế và dân số của EU.
- Dù áp dụng chính sách hạn chế từ những năm 1970, dòng người nhập cư hợp pháp và
bất hợp pháp vào EU vẫn diễn ra. **Buôn người** và các mạng lưới **đưa người lậu** cũng
đã bùng phát, đòi hỏi nhiều nguồn lực để kiểm soát.

---

### **8. Nhập cư bất hợp pháp và hồi hương**

- Vào năm 2008, EU đã thông qua một **Chỉ thị về hồi hương** cho những công dân ngoài
EU cư trú trái phép. Chỉ thị này nhằm đảm bảo quy trình hồi hương minh bạch và công
bằng.

---

### **9. Kết luận**

Để kết luận, việc ngăn chặn nhập cư vào EU hiện nay là một thách thức lớn hơn nhiều so
với trước đây.
EU đã nỗ lực xây dựng một phương pháp tiếp cận thống nhất, đồng thời cải tiến quy trình
xét duyệt nhanh chóng để quản lý nhập cư tốt hơn. Tuy nhiên, khi EU vẫn cung cấp cơ hội
việc làm, học tập, và một môi trường tự do, Châu Âu vẫn sẽ tiếp tục là điểm đến hấp dẫn
cho người nhập cư từ khắp nơi trên thế giới.

---

**Xin cảm ơn quý vị đã lắng nghe!**

You might also like