Bước tới nội dung

Cách mạng Mỹ

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Cách mạng Mỹ
Một phần của Cách mạng Đại Tây Dương
Bức tranh Tuyên ngôn độc lập của John Trumbull tả cảnh Ủy ban Năm trình bày kế hoạch giành độc lập cho Quốc hội vào ngày 28 tháng 6 năm 1776
Địa điểmMười ba thuộc địa
Nhân tố liên quanThuộc địa ở mỹ thuộc Anh
Hệ quả

Cách mạng Mỹ là một cuộc cách mạng tư tưởngchính trị diễn ra từ năm 1765 đến năm 1783 tại mười ba thuộc địa của Đế quốc AnhBắc Mỹ, làm nảy sinh cuộc Chiến tranh Cách mạng Mỹ chống lại Anh Quốc (1775–1783). Với sự hỗ trợ của Pháp, 13 bang thuộc địa đã thắng lợi, qua đó chính thức giành được độc lập từ tay đế quốc Anh và thành lập nên một quốc gia mới là Hợp chúng quốc Hoa Kỳ, nền dân chủ tự do lập hiến đầu tiên thời hiện đại.

Nhân dân các thuộc địa Bắc Mỹ đã tuyên bố lập trường của họ "không đánh thuế mà không có đại diện", sau khi Quốc hội Anh thông qua Đạo luật thuế tem năm 1765. Họ khẳng định rằng Quốc hội Anh không có quyền áp đặt thuế đối với họ khi mà cả 13 thuộc địa Bắc Mỹ đều không có bất kỳ một thành viên đại diện nào trong quốc hội. Các cuộc biểu tình liên tục leo thang đến Cuộc thảm sát Boston năm 1770 và vụ đốt tàu GaspeeĐảo Rhodes năm 1772.

Mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm sau sự kiện Tiệc trà Boston vào tháng 12 năm 1773, khi mà những người ủng hộ độc lập đã phá hủy một lô hàng trà bị đánh thuế tại cảng BostonMassachusetts. Người Anh đã đáp trả bằng cách phong tỏa cảng Boston, tiếp đó là ban hành một loạt các đạo luật nhằm loại bỏ có hiệu quả quyền tự trị của Massachusetts. Vào cuối năm 1774, những người ủng hộ độc lập cho các thuộc địa ở Bắc Mỹ đã thành lập một chính phủ của riêng họ tại Hội nghị lục địa lần thứ nhất, với mục đích phối hợp tốt hơn các nỗ lực kháng chiến chống lại Đế quốc Anh; họ được gọi là Patriots (người yêu nước) hoặc Whigs. Trong khi đó một bộ phận người dân Bắc Mỹ vẫn trung thành với Hoàng gia Anh, họ được gọi là Loyalists (người trung thành) hoặc Tories.

Chiến sự nổ ra giữa dân quân thuộc địa và chính quyền Anh vào ngày 19 tháng 4 năm 1775. Cuộc xung đột đã dần phát triển thành một cuộc chiến quy mô toàn cầu, trong đó Pháp, Tây Ban NhaHà Lan ủng hộ quân đội Cách mạng chống lại người Anh và những người trung thành với họ trong sự kiện được gọi là Chiến tranh Cách mạng Mỹ (1775–1783). 13 thuộc địa đã thành lập Quân đội Lục địa dưới sự lãnh đạo của Tướng George Washington. Hội nghị Lục địa lần II lên án sự cai trị của Vua George là chuyên chế và chà đạp lên các quyền tự do của người dân thuộc địa.

Bản Tuyên Ngôn Độc Lập Mỹ được long trọng công bố vào ngày 4 tháng 7 năm 1776, là lời tuyên bố các quyền tự do dân chủ và khẳng định nền độc lập của các thuộc địa Anh ở Bắc Mỹ. Những người lãnh đạo phe Patriot tuyên xưng các triết lý chính trị của chủ nghĩa tự dochủ nghĩa cộng hòa, phản đối chế độ quân chủ và chế độ quý tộc. Bản tuyên ngôn nêu rõ: "Tất cả mọi người sinh ra đều có quyền bình đẳng. Tạo hóa đã ban cho họ những quyền không thể tước bỏ. Trong những quyền ấy có quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc".

Quân đội Lục địa đã buộc quân Anh rút khỏi Boston vào tháng 3 năm 1776, nhưng vào mùa hè năm đó, người Anh đã chiếm được thành phố New York. Hải quân Hoàng gia Anh phong tỏa các cảng biển lớn và chiếm giữ được các thành phố lớn khác chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng họ đã thất bại trong việc tiêu diệt lực lượng của Washington. Phe cách mạng đã không thành công trong nỗ lực xâm chiếm Canada vào mùa đông năm 1775-76, nhưng họ đã giành được một thắng lợi lớn trước quân Anh tại Trận Saratoga vào tháng 10 năm 1777, trận đánh được xem là bước ngoặt của cuộc chiến.

Pháp tham gia chiến tranh với tư cách là một đồng minh của Hoa Kỳ. Một lực lượng kết hợp Mỹ-Pháp đã giành được một thắng lợi lớn trước quân Anh tại Yorktown vào mùa thu năm 1781, qua đó kết thúc chiến tranh một cách hiệu quả. Hiệp ước Paris được ký ngày 3 tháng 9 năm 1783, chính thức chấm dứt xung đột và xác nhận sự tách biệt hoàn toàn của 13 thuộc địa đối với Đế quốc Anh. Một quốc gia mới đã ra đời, chiếm hữu gần như toàn bộ lãnh thổ phía đông sông Mississippi và phía nam Hồ Lớn, trong khi Anh vẫn duy trì sự kiểm soát đối với Canada và Tây Ban Nha chiếm Florida.

Thành quả to lớn nhất của cuộc cách mạng là việc thành lập nên quốc gia mới Hợp chúng quốc Hoa Kỳ, mà ngày nay thường được gọi tắt là Mỹ hay Hoa Kỳ. Hiến pháp Mỹ chính thức được ban hành vào năm 1787, thành lập một chính phủ liên bang tương đối mạnh bao gồm một tổng thống, tòa án tối cao và một Quốc hội lưỡng viện.[1][2] Khoảng 60.000 người trung thành di cư đến các lãnh thổ khác của Anh, đặc biệt là Bắc Mỹ thuộc Anh (Canada), nhưng đại đa số vẫn ở lại Hoa Kỳ.

Nguồn gốc

[sửa | sửa mã nguồn]
Đông Bắc Mỹ vào năm 1775. Tỉnh Quebec thuộc Anh, Mười ba thuộc địa trên bờ biển Đại Tây Dương và Khu bảo tồn người da đỏ như được định nghĩa bởi Tuyên cáo Hoàng gia năm 1763. Đường giữa các khu vực màu đỏ và màu hồng đại diện cho "Đường tuyên cáo" năm 1763, trong khi khu vực màu cam đại diện cho yêu sách của Tây Ban Nha.

1651–1748: Mầm móng ban đầu

[sửa | sửa mã nguồn]

Ngay từ năm 1651, chính phủ Anh đã tìm cách điều tiết thương mại ở các thuộc địa châu Mỹ. Vào ngày 9 tháng 10, Đạo luật Điều hướng đã được thông qua theo chính sách trọng thương nhằm đảm bảo rằng thương mại chỉ làm giàu cho Vương quốc Anh và ngăn chặn thương mại với các quốc gia nước ngoài.[3][4] Một số ý kiến cho rằng tác động kinh tế là tối thiểu đối với thực dân,[5][6] nhưng mâu thuẫn chính trị mà các đạo luật gây ra là nghiêm trọng hơn, vì các thương nhân bị ảnh hưởng trực tiếp nhất là những người hoạt động chính trị năng nổ nhất.[7] Chiến tranh của Vua Philip kết thúc vào năm 1678 và phần lớn trong số đó đã được chiến đấu mà không có sự trợ giúp đáng kể từ Anh. Điều này góp phần vào sự phát triển của một bản sắc độc đáo, tách biệt với bản sắc của người Anh.[8]

Vào những năm 1680, Vua Charles II quyết tâm đưa các thuộc địa New England dưới một chính quyền tập trung hơn để điều tiết thương mại hiệu quả hơn.[9] Những nỗ lực của ông đã bị những nhà thực dân phản đối quyết liệt, dẫn đến việc Vương quốc hủy bỏ hiến chương thuộc địa của họ.[10] Người kế vị của Charles là James II đã hoàn tất những nỗ lực này vào năm 1686, thiết lập ách thống trị ở New England. Sự thống trị đã gây ra sự phẫn nộ cay đắng trên khắp New England; việc thực thi Đạo luật định hướng không phổ biến và cắt giảm dân chủ địa phương đã khiến thực dân tức giận.[11] Tuy nhiên, những người New England được khuyến khích bởi một sự thay đổi của chính phủ ở Anh, James II thoái vị, và một cuộc nổi dậy dân túy đã lật đổ sự thống trị vào ngày 18 tháng 4 năm 1689.[12][13] Chính quyền thuộc địa khẳng định lại quyền kiểm soát của họ sau cuộc nổi dậy và các chính phủ kế tiếp không còn nỗ lực khôi phục sự thống trị.[14][15]

Các chính phủ Anh sau đó tiếp tục nỗ lực đánh thuế một số mặt hàng nhất định, thông qua các hành vi điều tiết việc buôn bán len,[16] ,[17]mật mía.[18] Đạo luật mật mía năm 1733 nói riêng ảnh hưởng rất nghiêm trọng đối với thực dân, vì một phần quan trọng của thương mại thuộc địa phụ thuộc vào sản phẩm này. Các loại thuế đã làm tổn hại nghiêm trọng nền kinh tế New England, và các loại thuế hiếm khi được trả, dẫn đến sự gia tăng của buôn lậu, hối lộ và đe dọa các quan chức hải quan.[19] Các cuộc chiến tranh thuộc địa ở Mỹ thường là nguồn gốc của sự căng thẳng lớn. Người Anh đã chiếm được pháo đài Louisbourg trong Chiến tranh kế vị Áo, nhưng sau đó đã nhượng lại cho Pháp vào năm 1748. Thực dân New England phẫn nộ với những mất mát của họ, cũng như những nỗ lực và chi tiêu liên quan đến việc khuất phục pháo đài, chỉ để lấy lại từ kẻ thù trước đây của họ.[20]

Bản đồ ranh giới năm 1768 di chuyển ranh giới về phía Tây
Bản đồ ranh giới năm 1768 di chuyển ranh giới về phía Tây

Các nhà sử học thường bắt đầu lịch sử Cách mạng Hoa Kỳ bằng chiến thắng của liên minh người Anh trong Chiến tranh Bảy năm 1763. Nhà hát Bắc Mỹ trong Chiến tranh Bảy năm thường được gọi là Chiến tranh với Pháp và người da đỏ ở Hoa Kỳ; nó loại bỏ vai trò của Pháp khỏi các vấn đề Bắc Mỹ và dẫn đến lãnh thổ của Tân Pháp được nhượng lại cho Vương quốc Anh. Lawrence Henry Gipson viết:

Có thể nói thực sự rằng Cách mạng Mỹ là hậu quả của cuộc xung đột Anh-Pháp ở Tân Thế giới diễn ra từ năm 1754 đến 1763.

[21]

Tuyên cáo Hoàng gia năm 1763 cũng có thể có đóng một vai trò trong việc tách Mười ba thuộc địa khỏi Anh, vì thực dân muốn tiếp tục di cư về phía tây đến các vùng đất được Vương miện thưởng do sự phục vụ trong thời chiến của họ. Tuy nhiên, Tuyên cáo đã cắt đi khoảng này. Các vùng đất phía tây Quebec và phía tây của một đường chạy dọc theo đỉnh của dãy núi Allegheny trở thành lãnh thổ của người da đỏ, bị cấm định cư trong hai năm.

Thực dân đã phản đối, và đường ranh giới đã được điều chỉnh trong một loạt các hiệp ước với người da đỏ. Năm 1768, người da đỏ đã đồng ý với Hiệp ước Fort StanwixHiệp ước Hard Labour, sau đó là năm 1770 bởi Hiệp ước Lochaber. Các hiệp ước đã mở hầu hết Kentucky và Tây Virginia để định cư thuộc địa. Bản đồ mới được vẽ lên tại Hiệp ước Fort Stanwix năm 1768, di chuyển tuyến xa hơn về phía tây, từ đường màu xanh lá cây đến đường màu đỏ trên bản đồ bên phải.[22]

1764-1766: áp thuế và thu hồi

[sửa | sửa mã nguồn]
Thông báo về Đạo luật tem năm 1765 trên báo

Năm 1764, Nghị viện đã thông qua Đạo luật tiền tệ để hạn chế sử dụng tiền giấy, vì sợ rằng nếu không thì thực dân có thể trốn các khoản thanh toán nợ.[23] Nghị viện cũng đã thông qua Đạo luật Đường, áp thuế hải quan đối với một số Hàng hoá. Cùng năm đó, Thủ tướng George Grenville đã đề xuất thuế trực tiếp đối với các thuộc địa để tăng doanh thu, nhưng ông đã trì hoãn hành động để xem liệu các thuộc địa có đề xuất một số cách để tự tăng doanh thu hay không. Quốc hội cuối cùng đã thông qua Đạo luật tem vào tháng 3 năm 1765 lần đầu tiên áp đặt thuế trực tiếp lên các thuộc địa. Tất cả các tài liệu chính thức, báo, niên giám, và tờ rơi đều được yêu cầu phải có tem thậm chí cả bộ bài chơi bài.

Thực dân không phản đối rằng thuế cao; chúng thực sự thấp.[24] Họ phản đối thực tế rằng họ không có đại diện trong Nghị viện, và do đó không có tiếng nói nào liên quan đến pháp luật ảnh hưởng đến họ. Benjamin Franklin làm chứng trước Nghị viện năm 1766 rằng người Mỹ đã đóng góp rất nhiều cho việc bảo vệ Đế chế. Ông nói rằng chính quyền địa phương đã huy động, trang bị và trả lương cho 25.000 binh sĩ để chiến đấu với Pháp, cũng như quân của chính nước Anh đã gửi đi và đã tiêu tốn hàng triệu từ kho bạc của Mỹ chỉ trong Chiến tranh với Pháp và người da đỏ.[25][26] Luân Đôn đã phải đối phó với 1.500 binh sĩ Quân đội Anh có mối quan hệ chính trị tốt. Quyết định là giữ họ làm nhiệm vụ tích cực với mức lương đầy đủ, nhưng họ phải đóng quân ở đâu đó. Đóng quân cho một đội quân thường trực ở Vương quốc Anh trong thời bình là không thể chấp nhận được về mặt chính trị, vì vậy quyết định được đưa ra là đóng quân ở Mỹ và người Mỹ phải trả tiền cho họ. Những người lính không có nhiệm vụ quân sự; họ không ở đó để bảo vệ các thuộc địa vì không có mối đe dọa nào đối với các thuộc địa.[27]

Những đứa con của Tự do được thành lập vào năm 1765. Họ đã sử dụng các cuộc biểu tình công khai, tẩy chay, bạo lực và đe dọa bạo lực để đảm bảo rằng luật thuế của Anh không thể thực thi được. Tại Boston, Những đứa con của Tự do đã đốt các hồ sơ của tòa án hàng hải và cướp phá nhà của chánh án Thomas Hutchinson. Một số cơ quan lập pháp kêu gọi hành động thống nhất và chín thuộc địa đã cử đại biểu tham dự Đại hội Đạo luật temthành phố New York vào tháng 10 năm 1765. Những người điều hành do John Dickinson đứng đầu đã đưa ra một "Tuyên bố về quyền và sự bất bình" nói rằng thuế được thông qua mà không có đại diện nào vi phạm quyền như Người Anh của họ. Những người thực dân nhấn mạnh quyết tâm của họ bằng cách tẩy chay nhập khẩu hàng hóa của Anh.[28]

Nghị viện tại Westminster tự coi mình là cơ quan lập pháp tối cao trong toàn bộ tài sản của Anh và do đó có quyền thu bất kỳ khoản thuế nào mà không cần sự chấp thuận của thực dân.[29] Họ lập luận rằng các thuộc địa là các tập đoàn hợp pháp của Anh hoàn toàn phụ thuộc vào quốc hội Anh và chỉ ra nhiều trường hợp trong đó Nghị viện đã đưa ra luật ràng buộc đối với các thuộc địa trong quá khứ.[30] Họ không thấy bất cứ điều gì trong hiến pháp bất thành văn của Anh làm cho thuế đặc biệt[31] và lưu ý rằng họ đã đánh thuế thương mại Mỹ trong nhiều thập kỷ. Nghị viện nhấn mạnh rằng các thuộc địa thực sự thích một "đại diện ảo" như hầu hết người dân Anh đã làm, vì chỉ một số ít người dân Anh bầu đại diện vào Nghị viện.[32] Những người Mỹ như James Otis cho rằng người Mỹ thực tế không đại diện.[33]

Tại Luân Đôn, chính quyền Rockingham lên nắm quyền (tháng 7 năm 1765) và Quốc hội đã tranh luận về việc bãi bỏ thuế tem hay gửi một đội quân để thực thi nó. Benjamin Franklin đã đưa ra trường hợp bãi bỏ, giải thích rằng các thuộc địa đã chi mạnh tay cho nhân lực, tiền bạc và máu để bảo vệ đế chế trong một loạt các cuộc chiến chống Pháp và người da đỏ, và việc đánh thuế thêm để trả cho những cuộc chiến đó là bất công và có thể mang lại một cuộc nổi loạn. Nghị viện đã đồng ý và bãi bỏ thuế (ngày 21 tháng 2 năm 1766), nhưng nhấn mạnh trong Đạo luật Tuyên bố tháng 3 năm 1766 rằng họ giữ toàn quyền để làm luật cho các thuộc địa "trong mọi trường hợp".[34] Việc bãi bỏ dù sao cũng gây ra các lễ kỷ niệm rộng rãi ở các thuộc địa.

1767-1773: Đạo luật Townshend và Đạo luật Trà

[sửa | sửa mã nguồn]
Burning of the Gaspee
Đám cháy của Gaspee

Năm 1767, Quốc hội đã thông qua Đạo luật Townshend, áp đặt thuế đối với một số hàng hóa thiết yếu, bao gồm giấy, thủy tinh và trà, và thành lập một Ủy ban Hải quan ở Boston để thực thi nghiêm ngặt hơn các quy định thương mại. Các loại thuế mới được ban hành dựa trên niềm tin rằng người Mỹ chỉ phản đối thuế nội bộ chứ không phải đánh thuế bên ngoài như thuế hải quan. Tuy nhiên, người Mỹ lập luận chống lại tính hợp hiến của đạo luật vì mục đích của nó là tăng doanh thu và không điều tiết thương mại.[35] Các thuộc địa đã phản ứng bằng cách tổ chức tẩy chay hàng hóa mới của Anh. Tuy nhiên, những vụ tẩy chay này kém hiệu quả hơn, vì hàng hóa của Townshend được sử dụng rộng rãi.

Vào tháng 2 năm 1768, Hội đồng Vịnh Massachusetts đã ban hành một thông tư cho các thuộc địa khác kêu gọi họ phối hợp kháng chiến. Thống đốc đã giải tán hội đồng khi họ từ chối hủy bỏ bức thư. Trong khi đó, một cuộc bạo loạn đã nổ ra ở Boston vào tháng 6 năm 1768 về việc chiếm giữ tàu tuần tra Liberty, thuộc sở hữu của John Hancock, với cáo buộc buôn lậu. Các quan chức hải quan buộc phải chạy trốn, khiến người Anh phải triển khai quân tới Boston. Một cuộc họp ở thị trấn Boston tuyên bố rằng không có sự vâng lời là do luật pháp của quốc hội và kêu gọi triệu tập một hội nghị. Một hội nghị được tập hợp nhưng chỉ đưa ra một cuộc biểu tình nhẹ trước khi tự giải tán. Vào tháng 1 năm 1769, Nghị viện đã phản ứng với tình trạng bất ổn bằng cách kích hoạt lại Đạo luật phản quốc 1543 nhằm kêu gọi các đối tượng bên ngoài vương quốc đối mặt với các phiên tòa vì tội phản quốc ở Anh. Thống đốc bang Massachusetts được hướng dẫn thu thập bằng chứng về tội phản quốc nói trên và mối đe dọa gây ra sự phẫn nộ lan rộng, mặc dù điều đó không được thực hiện.

Vào ngày 5 tháng 3 năm 1770, một đám đông lớn tập trung xung quanh một nhóm lính Anh. Đám đông ngày càng đe dọa, ném quả cầu tuyết, đá và mảnh vỡ vào chúng. Một người lính bị vùi dập và ngã xuống.[36] Không có lệnh để bắn, nhưng dù sao thì những người lính đã bắn vào đám đông. Chúng đánh 11 người; Ba thường dân đã chết tại hiện trường vụ nổ súng, và hai người chết sau vụ việc. Sự kiện này nhanh chóng được gọi là Cuộc thảm sát Boston. Những người lính đã được xét xử và tha bổng (được bảo vệ bởi John Adams), nhưng những mô tả rộng rãi đã sớm bắt đầu xoay chuyển quan điểm của thực dân chống lại người Anh. Điều này khởi đầu một vòng xoáy đi xuống trong mối quan hệ giữa Anh và Tỉnh Massachusetts.[36]

Một bộ mới dưới thời Lord North lên nắm quyền vào năm 1770 và Quốc hội đã rút tất cả các loại thuế trừ thuế đối với trà, từ bỏ nỗ lực tăng doanh thu trong khi vẫn duy trì quyền đánh thuế. Điều này tạm thời giải quyết cuộc khủng hoảng, và việc tẩy chay hàng hóa của Anh phần lớn đã chấm dứt, chỉ có những người yêu nước cấp tiến hơn như Samuel Adams tiếp tục kích động.

Hai chiếc tàu trong một bến cảng, một ở xa. Trên tàu, những người đàn ông lột đến thắt lưng và mặc lông trên tóc đang ném những chiếc thùng xuống nước. Một đám đông lớn, chủ yếu là đàn ông, đang đứng trên bến, vẫy mũ và cổ vũ. Một vài người vẫy mũ từ cửa sổ trong một tòa nhà gần đó.
Bản in thạch bản năm 1846 này của Nathaniel Currier có tựa đề Tiêu hủy trà tại cảng Boston ; cụm từ "Tiệc trà Boston" chưa trở thành tiêu chuẩn.[37]

Vào tháng 6 năm 1772, những người yêu nước Mỹ, bao gồm cả John Brown, đã đốt một tàu chiến của Anh, nơi đã thực thi mạnh mẽ các quy định thương mại không phổ biến trong cái được gọi là vụ Gaspee. Vụ việc có thể đã được điều tra về tội phản quốc, nhưng không có hành động nào được thực hiện.

Năm 1772, người ta biết rằng chính quyền Anh quốc có ý định trả lương cố định cho các thống đốc và thẩm phán ở Massachusetts. Điều này sẽ làm giảm ảnh hưởng của các đại diện thuộc địa đối với chính phủ của họ. Samuel Adams ở Boston bắt đầu tạo ra các Ủy ban tương ứng mới, liên kết những người yêu nước ở tất cả 13 thuộc địa và cuối cùng cung cấp khuôn khổ cho một chính phủ nổi dậy. Virginia, thuộc địa lớn nhất, đã thành lập Ủy ban thư tín vào đầu năm 1773, nơi Patrick HenryThomas Jefferson phục vụ.[38]

Tổng cộng có khoảng 7000 đến 8000 Người yêu nước phục vụ trong "Ủy ban thư tín" ở cấp thuộc địa và địa phương, bao gồm hầu hết các lãnh đạo trong cộng đồng của họ. Những người trung thành đã bị loại trừ. Các ủy ban đã trở thành những người lãnh đạo cuộc kháng chiến của Mỹ đối với các hành động của Anh và phần lớn quyết định nỗ lực chiến tranh ở cấp tiểu bang và địa phương. Khi Đại hội lục địa lần thứ nhất quyết định tẩy chay các sản phẩm của Anh, Ủy ban thuộc địa và địa phương đã chịu trách nhiệm, kiểm tra hồ sơ thương gia và công bố tên của các thương nhân đã cố gắng thách thức tẩy chay bằng cách nhập khẩu hàng hóa của Anh.[39]

Năm 1773, những lá thư cá nhân được xuất bản trong đó Thống đốc bang Massachusetts Thomas Hutchinson tuyên bố rằng thực dân không thể hưởng tất cả các quyền tự do của Anh, và Phó Thống đốc Andrew Oliver kêu gọi thanh toán trực tiếp cho các quan chức thuộc địa. Nội dung của các bức thư đã được sử dụng làm bằng chứng cho một âm mưu có hệ thống chống lại quyền của Mỹ và làm mất uy tín của Hutchinson trong mắt người dân; Hội đồng đã kiến nghị thu hồi. Benjamin Franklin, Tổng Giám Đốc Bưu Điện cho các thuộc địa, thừa nhận rằng ông đã rò rỉ các bức thư, dẫn đến việc ông bị các quan chức Anh mắng mỏ và sa thải.

Trong khi đó, Nghị viện đã thông qua Đạo luật Trà để hạ giá trà bị đánh thuế xuất khẩu sang các thuộc địa nhằm giúp Công ty Đông Ấn phá giá trà Hà Lan nhập lậu. Những người nhận hàng đặc biệt được chỉ định bán trà để bỏ qua các thương nhân thuộc địa. Đạo luật này đã bị phản đối bởi những người chống lại thuế và cả những kẻ buôn lậu bị mất việc kinh doanh. Trong hầu hết các trường hợp thì những người nhận hàng đã bị buộc phải bỏ và trà bị trả trở lại, nhưng thống đốc Hutchinson của bang Massachusetts đã từ chối cho phép các thương nhân ở Boston chịu thua trước áp lực. Vào ngày 16 tháng 12 năm 1773, một nhóm người, do Samuel Adams dẫn đầu và mặc quần áo để gợi lên sự xuất hiện của người da đỏ Mỹ, đã lên tàu của Công ty Đông Ấn Anh và đổ trà trị giá 10.000 bảng của họ (tương đưởng khoảng 636.000 bảng vào năm 2008) xuống cảng Boston. Nhiều thập kỷ sau, sự kiện này được gọi là Bữa tiệc trà Boston và vẫn là một phần quan trọng của truyền thuyết yêu nước Mỹ.[40]

1774–1775: Các Đạo luật không khoan nhượng và Đạo luật Quebec

[sửa | sửa mã nguồn]
A 1774 etching from The London Magazine, copied by Paul Revere of Boston. Prime Minister Lord North, author of the Boston Port Act, forces the Intolerable Acts down the throat of America, whose arms are restrained by Lord Chief Justice Mansfield, while the 4th Earl of Sandwich pins down her feet and peers up her skirt. Behind them, Mother Britannia weeps helplessly.
A Một bản khắc năm 1774 từ Tạp chí Luân Đôn , được sao chép bởi Paul Revere của Boston. Thủ tướng Lord North, tác giả của Đạo luật cảng Boston, buộc Đạo luật không khoan nhượng vào cổ của nước Mỹ, cánh tay thì bị kiềm chế bởi Lord Chánh án Mansfield, trong khi Lord Sandwich ghìm chân và nhìn lên áo choàng của cô. Đằng sau họ, Mẹ Britannia khóc lóc bất lực.

Chính phủ Anh đã đáp trả bằng cách thông qua một số Đạo luật được gọi là Đạo luật không khoan nhượng, điều này càng làm cho vấn đề rắc rối giữa những người thực dân đối với người Anh. Chúng bao gồm bốn luật được ban hành bởi quốc hội Anh.[41] Đầu tiên là Đạo luật Chính phủ Massachusetts đã thay đổi điều lệ của Massachusetts và các cuộc họp thị trấn bị hạn chế. Đạo luật thứ hai là Đạo luật Quản lý Tư pháp đã ra lệnh cho tất cả các binh sĩ Anh bị xét xử phải bị buộc tội ở Anh, chứ không phải ở các thuộc địa. Đạo luật thứ ba là Đạo luật Cảng Boston, đóng cửa cảng Boston cho đến khi người Anh được bồi thường cho trà bị mất trong Tiệc trà Boston. Đạo luật thứ tư là Đạo luật Đóng quân 1774, cho phép các thống đốc hoàng gia giữ quân đội Anh trong nhà của công dân mà không cần sự cho phép của chủ sở hữu.[42]

Để đáp lại, những người yêu nước ở Massachusetts đã ban hành Yêu sách Suffolk và thành lập một chính phủ bóng tối thay thế được gọi là "Đại hội tỉnh" bắt đầu đào tạo dân quân bên ngoài Boston do Anh chiếm đóng.[43] Vào tháng 9 năm 1774, Đại hội lục địa đầu tiên đã triệu tập, bao gồm đại diện của mỗi thuộc địa, để phục vụ như một phương tiện để cân nhắc và hành động tập thể. Trong các cuộc tranh luận bí mật, Joseph Galloway bảo thủ đã đề xuất thành lập một Quốc hội thuộc địa có thể phê chuẩn hoặc không tán thành các hành động của Quốc hội Anh, nhưng ý tưởng của ông không được chấp nhận. Thay vào đó, Quốc hội tán thành đề xuất của John Adams rằng người Mỹ sẽ tuân theo Nghị viện một cách tự nguyện nhưng sẽ chống lại tất cả các loại thuế được ngụy trang. Quốc hội kêu gọi tẩy chay bắt đầu từ ngày 1 tháng 12 năm 1774 đối với tất cả hàng hóa của Anh; nó được thi hành bởi các ủy ban mới được ủy quyền bởi Quốc hội.[44]

Chiến sự bắt đầu

[sửa | sửa mã nguồn]

Massachusetts được tuyên bố tình trạng nổi loạn vào tháng 2 năm 1775 và các đơn vị đồn trú của Anh nhận được lệnh tước vũ khí của quân nổi dậy và bắt giữ các thủ lĩnh của họ, dẫn đến các trận Lexington và Concord vào ngày 19 tháng 4 năm 1775. Những người yêu nước đã bao vây Boston, trục xuất các quan chức hoàng gia khỏi tất cả các thuộc địa, và nắm quyền kiểm soát thông qua việc thành lập các Quốc hội tỉnh. Trận Bunker Hill diễn ra vào ngày 17 tháng 6 năm 1775. Đó là một chiến thắng của Anh - nhưng phải trả giá đắt: khoảng 1.000 người Anh thương vong từ một đơn vị đồn trú khoảng 6.000 người, so với 500 người Mỹ thương vong từ một lực lượng lớn hơn nhiều. Quốc hội Lục địa lần thứ hai đã bị chia rẽ về hướng hành động tốt nhất, nhưng cuối cùng đã đưa ra Đơn thỉnh cầu Cành Ô liu, trong đó họ cố gắng đạt được một thỏa thuận với Vua George. Tuy nhiên, nhà vua đã ban hành Tuyên bố nổi dậy tuyên bố rằng các bang đang "nổi loạn" và các thành viên của Quốc hội là những kẻ phản bội.

Cuộc chiến có thể được xem là một cuộc nổi dậy cổ điển. Như Benjamin Franklin đã viết cho Joseph Priestley vào tháng 10 năm 1775:

"Nước Anh, với chi phí 3 triệu bảng, đã giết 150 Yankees (tiếng lóng chỉ người Mỹ) trong chiến dịch này, tức là 20.000 bảng một người... Trong cùng thời gian đó, có 60.000 trẻ em đã được sinh ra ở Mỹ. Từ những dữ liệu này, cái đầu toán học của ông ta sẽ dễ dàng tính toán được thời gian và chi phí cần thiết để giết tất cả chúng ta." [45]

Vào mùa đông năm 1775, người Mỹ xâm lược Quebec mới thuộc Anh dưới sự chỉ huy của các tướng Benedict ArnoldRichard Montgomery, với hy vọng sẽ tập hợp những người thuộc địa có thiện cảm ở đó. Cuộc tấn công là một thất bại; nhiều người Mỹ nếu không bị giết thì cũng bị bắt hoặc chết vì bệnh đậu mùa.

Vào tháng 3 năm 1776, quân đội Lục địa chỉ huy bởi George Washington buộc người Anh phải sơ tán khỏi Boston. Những người cách mạng đến thời điểm này đã kiểm soát hoàn toàn tất cả mười ba thuộc địa và sẵn sàng tuyên bố độc lập. Vẫn còn nhiều người theo chủ nghĩa Trung thành, nhưng họ không còn nắm quyền kiểm soát ở bất kỳ đâu vào tháng 7 năm 1776, và tất cả các quan chức Hoàng gia đã bỏ trốn.

Tạo hiến pháp nhà nước mới

[sửa | sửa mã nguồn]

Độc lập và Liên minh

[sửa | sửa mã nguồn]

Bảo vệ cách mạng

[sửa | sửa mã nguồn]

Sự trở lại của Anh: 1776-1777

[sửa | sửa mã nguồn]

Liên minh của Mỹ sau năm 1778

[sửa | sửa mã nguồn]

Người Anh di chuyển về phía Nam, 1778-1783

[sửa | sửa mã nguồn]

Cuộc đầu hàng tại Yorktown (1781)

[sửa | sửa mã nguồn]

Kết thúc chiến tranh

[sửa | sửa mã nguồn]

Năm 1783, Anh buộc phải công nhận độc lập của 13 thuộc địa ở Bắc mỹ.

Năm 1784 thông qua hiến pháp.

Hòa ước Paris

[sửa | sửa mã nguồn]

Tài chính

[sửa | sửa mã nguồn]

Kết luận về cuộc cách mạng

[sửa | sửa mã nguồn]

Tạo ra một "liên minh hoàn hảo hơn" và quyền bảo đảm

[sửa | sửa mã nguồn]

Nợ quốc gia

[sửa | sửa mã nguồn]

Tư tưởng và phe phái

[sửa | sửa mã nguồn]

Tư tưởng đằng sau Cách mạng

[sửa | sửa mã nguồn]

Chủ nghĩa Tự do

[sửa | sửa mã nguồn]

Chủ nghĩa Cộng hòa

[sửa | sửa mã nguồn]

Những người ly khai Tin lành và cuộc Đại tỉnh thức

[sửa | sửa mã nguồn]

Tầng lớp và tâm lý của các phe phái

[sửa | sửa mã nguồn]

Vua George III

[sửa | sửa mã nguồn]

Các nhà yêu nước

[sửa | sửa mã nguồn]

Những người trung thành

[sửa | sửa mã nguồn]

Trung lập

[sửa | sửa mã nguồn]

Vai trò của phụ nữ

[sửa | sửa mã nguồn]

Những nước tham gia khác

[sửa | sửa mã nguồn]

Tây Ban Nha

[sửa | sửa mã nguồn]

Người da đỏ

[sửa | sửa mã nguồn]

Người Mỹ da đen

[sửa | sửa mã nguồn]

Ảnh hưởng của cuộc Cách mạng

[sửa | sửa mã nguồn]

Người nước ngoài trung thành

[sửa | sửa mã nguồn]

Giải thích

[sửa | sửa mã nguồn]

Truyền cảm hứng cho tất cả các thuộc địa

[sửa | sửa mã nguồn]

Tình trạng của phụ nữ Mỹ

[sửa | sửa mã nguồn]

Tình trạng của người Mỹ gốc Phi

[sửa | sửa mã nguồn]

Kỷ niệm

[sửa | sửa mã nguồn]

Chú thích

[sửa | sửa mã nguồn]

Tham khảo

[sửa | sửa mã nguồn]
  1. ^ Wood, The Radicalism of the American Revolution (1992)
  2. ^ Greene and Pole (1994) chapter 70
  3. ^ Pestana, Carla Gardina (2004). The English Atlantic in an Age of Revolution: 1640–1661. Cambridge, Massachusetts and London, England: Harvard University Press. p. 120.
  4. ^ Purvis, Thomas L. (ngày 23 tháng 4 năm 1997). A dictionary of American history. Wiley-Blackwell. tr. 278. ISBN 978-1577180999. Truy cập ngày 24 tháng 5 năm 2017.
  5. ^ Whaples, Robert (tháng 3 năm 1995). “Where Is There Consensus Among American Economic Historians? The Results of a Survey on Forty Propositions”. The Journal of Economic History. Cambridge University Press. 55 (1): 140. CiteSeerX 10.1.1.482.4975. doi:10.1017/S0022050700040602. JSTOR 2123771.
  6. ^ Thomas, Robert P. (1964). “A Quantitative Approach to the Study of the Effects of British Imperial Policy of Colonial Welfare: Some Preliminary Findings”. Journal of Economic History. 25 (4): 615–38. JSTOR 2116133.
  7. ^ Walton, Gary M. (1971). “The New Economic History and the Burdens of the Navigation Acts”. Economic History Review. 24 (4): 533–42. doi:10.1111/j.1468-0289.1971.tb00192.x.
  8. ^ Lepore (1998), The Name of War (1999) pp. 5–7
  9. ^ Curtis P. Nettels, The Roots of American Civilization: A History of American Colonial Life (1938) p. 297.
  10. ^ Lovejoy, David (1987). The Glorious Revolution in America. Middletown, CT: Wesleyan University Press. ISBN 978-0819561770. OCLC 14212813., pp. 148–56, 155–57, 169–70
  11. ^ Barnes, Viola Florence (1960) [1923]. The Dominion of New England: A Study in British Colonial Policy. New York: Frederick Ungar. ISBN 978-0804410656. OCLC 395292., pp. 169–70
  12. ^ Webb, Stephen Saunders (1998). Lord Churchill's Coup: The Anglo-American Empire and the Glorious Revolution Reconsidered. Syracuse, NY: Syracuse University Press. ISBN 978-0815605584. OCLC 39756272., pp. 190–91
  13. ^ Lustig, Mary Lou (2002). The Imperial Executive in America: Sir Edmund Andros, 1637–1714. Madison, WI: Fairleigh Dickinson University Press. ISBN 978-0838639368. OCLC 470360764., p. 201
  14. ^ Palfrey, John (1864). History of New England: History of New England During the Stuart Dynasty. Boston: Little, Brown. OCLC 1658888., p. 596
  15. ^ Evans, James Truslow (1922). The Founding of New England. Boston: The Atlantic Monthly Press. OCLC 1068441., p. 430
  16. ^ John A. Garraty; Mark C. Carnes (2000). “Chapter Three: America in the British Empire”. A Short History of the American Nation (ấn bản thứ 8). Longman. ISBN 0321070984. Bản gốc lưu trữ ngày 17 tháng 5 năm 2008.
  17. ^ Max Savelle, Empires to Nations: Expansion in America, 1713–1824, p.93 (1974)
  18. ^ Draper pg. 100. The quote provided by Draper came from Leo Francis Stock's Proceedings and Debates of the British Parliaments respecting North America (1937) vol. 4. p. 182
  19. ^ Miller, John C. (1943). Origins of the American Revolution. Boston: Little, Brown and company., pp. 95–99
  20. ^ Guizot, M. A popular history of France, from the earliest times. Vol IV, University of Michigan, 2005, ISBN 978-1425557249, p. 166.
  21. ^ Lawrence Henry Gipson, "The American revolution as an aftermath of the Great War for the Empire, 1754–1763." Political Science Quarterly (1950): 86–104.in JSTOR
  22. ^ William J Campbell (ngày 29 tháng 4 năm 2015). Speculators in Empire: Iroquoia and the 1768 Treaty of Fort Stanwix. University of Oklahoma Press. tr. 118–20. ISBN 978-0806147109.
  23. ^ Allen, Larry (2009). The Encyclopedia of Money. Santa Barbara, Calif.: ABC-CLIO. tr. 96–97. ISBN 978-1598842517.
  24. ^ Englishmen paid an average 25 shillings annually in taxes, whereas Americans paid only sixpence. Miller, Origins of the American Revolution (1943) p. 89
  25. ^ James A. Henretta, ed. (2011). Documents for America's History, Volume 1: To 1877. Bedford/St. Martin's. tr. 110. ISBN 978-0312648626.Quản lý CS1: văn bản dư: danh sách tác giả (liên kết)
  26. ^ Walter Isaacson (2004). Benjamin Franklin: An American Life. Simon and Schuster. tr. 229–30. ISBN 978-0743258074.
  27. ^ Shy, Toward Lexington 73–78
  28. ^ T.H. Breen, American Insurgents, American Patriots: The Revolution of the People (2010) pp. 81–82
  29. ^ Middlekauff p. 62
  30. ^ Lecky, William Edward Hartpole, A History of England in the Eighteenth Century (1882) pp. 297–98
  31. ^ Lecky, William Edward Hartpole, A History of England in the Eighteenth Century (1882) pp. 315–16
  32. ^ Lecky, William Edward Hartpole, A History of England in the Eighteenth Century (1882) p. 173
  33. ^ Bryan-Paul Frost and Jeffrey Sikkenga (2003). History of American Political Thought. Lexington Books. tr. 55–56. ISBN 978-0739106242.
  34. ^ Miller (1943). Origins of the American Revolution. tr. 181–. ISBN 978-0804705936.
  35. ^ Melvin I. Urofsky and Paul Finkelman, A March of Liberty: A Constitutional History of the United States (Oxford UP, 2002) v. 1 p. 52.
  36. ^ a b Hiller B. Zobel, The Boston Massacre (1996)
  37. ^ Alfred F. Young, The Shoemaker and the Tea Party: Memory and the American Revolution (Boston: Beacon Press, 1999; ISBN 0807054054), 183–85.
  38. ^ Greene and Pole (1994) chapters 22–24
  39. ^ Mary Beth Norton et al., A People and a Nation (6th ed. 2001) vol 1 pp. 144–45
  40. ^ Benjamin L. Carp, Defiance of the Patriots: The Boston Tea Party and the Making of America (2010)
  41. ^ Miller (1943) pp. 353–76
  42. ^ Carp, Defiance of the Patriots: The Boston Tea Party and the Making of America (2010) ch 9
  43. ^ John K. Alexander (2011). Samuel Adams: The Life of an American Revolutionary. Rowman & Littlefield. tr. 187–94. ISBN 978-0742570351.
  44. ^ Mary Beth Norton; và đồng nghiệp (2010). A People and a Nation: A History of the United States. Cengage Learning. tr. 143. ISBN 0495915254.
  45. ^ Isaacson, Walter (2003). Benjamin Franklin : an American life. New York: Simon & Schuster. ISBN 0-684-80761-0. OCLC 52090968.