Sèng-tàn-cheh
Guā-māu
Sèng-tàn ia̍h Sèng-tàn-cheh, mā kóng kiù-chú-tàn, sī kì-liām Iâ-so͘ chhut-seⁿ (Iâ-so͘-seⁿ) ê Ki-tok-kàu cheh-ji̍t. Tōa-pō·-hūn ê Ki-tok-kàu-tô· tī 12 goe̍h 25 chò-cheh, Tang-hong Chéng-kàu it-poaⁿ tī 1 goe̍h chhe 7. Hiān-chhú-sî tī chē-chē thoân-thóng Ki-tok-kàu tē-khu í-gōa ê só·-chāi mā ná lâi ná chē lâng sî-kiâⁿ kòe Sèng-tàn-cheh.
Sèng-tàn-cheh ê ji̍t-kî, sī kó͘-chá Roma sî-tāi chè-tēng ê ji̍t-chí, m̄-sī chiàⁿ-káng Iâ-so͘ chhut-sì ê ji̍t-chí.
Lēng-gōa, chit-ê ji̍t-chí tī Lâm-iûⁿ mā ū "Âng-mô͘-tang-cheh" ê kiò-hoat.[1]
Chham-khó
[siu-kái | kái goân-sí-bé]- ↑ Michael Churchman. Extracts from a Penang Hokkien Dictionary Archived 2017-10-28 at the Wayback Machine.
Siong-koan
[siu-kái | kái goân-sí-bé]Pún bûn-chiuⁿ sī chi̍t phiⁿ phí-á-kiáⁿ. Lí thang tàu khok-chhiong lâi pang-chō͘ Wikipedia. |